Ở Từ Sơn xưa có một lão nhà giàu rất sính chữ. Lão có 3 cô con gái đẹp như mộng đã đến tuổi lấy chồng tên là Hồng, Huệ, Lan. Lão thầm nghĩ nhà lão đã giàu có, nên muốn gả con gái cho người giỏi chữ nghĩa, như vậy là tiền bạc và tri thức đều có đủ trong nhà.
Một hôm lão nghĩ ra một vế đối rất tâm đắc như sau:
Hoa hương thì không sắc, hoa sắc thì không hương. Riêng hồng huệ lan vừa hương vừa sắc.Lão tuyên bố là ai đối lại được câu này thì gả cả 3 cô cho.
Trai tráng, anh tài nghe tin lũ lượt kéo tới thử tài, nhưng không ai đối được.
Thấm thoắt gần một năm trôi qua, một hôm lão đang ngồi trên sập gụ trầm ngâm thì có một chàng trai bước vào xin phép được thử tài. Lão vênh vênh ra vẻ coi thường. Bao văn nhân tài tử còn chẳng đối được, huống chi loại nhếch nhác này !!
Chàng trai bước đến giữa nhà mặt thất thần hồi lâu rồi đột nhiên chỉ ngón tay lên mái nhà làm một phát trung tiện: Bủ...ủm ! To tướng, chấn động cả nhà, bụi bay mù mịt. 3 cô gái hoảng hốt nép mình vào nhau bàn tay búp măng bịt chặt mũi, mặt hoa nhăn nhó khổ sở...
Lão nhà giàu nổi giận đùng đùng đập bàn đánh zoa`nh một cái, quát lớn: Tiểu tử thật to gan, sao dám trung tiện trước bàn thờ gia tiên nhà ta???!!!
Chàng trai thủng thẳng vòng tay làm lễ đáp: Thưa bác, cháu đã đối xong rồi đó !!
Hả !- lão nhà giàu tròn xoe mắt, tay cầm cây quạt run run- mày nói cái gì ?!!
Chàng trai nheo mày nhìn 3 cô gái rồi quay sang lão nhà giàu đáp:
Vế đối của cháu là:
Ắm kêu thì không thối, ắm thối thì không kêu. Riêng ắm dưa hành vừa kêu vừa thối .Lão nhà giàu đành chịu và phải gả 3 cô con gái kiều diễm của mình cho chàng trai.
Nghe nói sau khi đã là bố vợ rồi, lão bắt chàng trai nằm sấp trước bàn thờ và tét mấy roi vào mông vì tội dám trung tiện trước chốn linh thiêng.